Phố Trần Duy Hưng (Cầu Giấy, Hà Nội) từ lâu đã được nhiều người biết đến như một phố kinh doanh “dịch vụ nhạy cảm” của Hà Nội. Thời điểm trước, khi hàng chục quán karaoke tại đây vẫn còn hoạt động thì không khó để bắt gặp hình ảnh những chiếc xe máy kẹp 4, kẹp 5 chở các cô gái ăn mặc theo kiểu "có cũng như không" phóng vù vù trên con phố này.

Tuy nhiên, sau vụ cháy quán karaoke số 68 đường Trần Thái Tông làm 13 người thiệt mạng, cơ quan chức năng quản lý mạnh tay hơn thì việc nhiều đơn vị kinh doanh dịch vụ nhạy cảm tại đây đi vào hoạt động theo cách khác.

cánh cò được nhà nghỉ cử đi bắt và dẫn khách trên phố Trần Duy Hưng
cánh "cò" được nhà nghỉ cử đi bắt và dẫn khách trên phố Trần Duy Hưng

"Cò” dịch vụ lộng hàng

Trong cái khó lại ló ra cái khôn. Một số nhà nghỉ nằm trên phố Trần Duy Hưng đang kinh doanh dịch vụ nhạy cảm này đã nghĩ ra một độc chiêu, đó là cho hàng loạt nhân viên nam của mình xuống đường "chăn" khách chơi.

Nhiều người khi qua phố Trần Duy Hưng trong khoảng thời gian từ 21h30 đến tận mờ sáng ngày hôm sau luôn thấy nhiều tốp thanh niên đi xe máy, đứng trò chuyện với nhau giống cánh xe ôm buôn chuyện khi không chạy khách. Thực tế không phải như vậy, họ chính là đội ngũ nhân viên mà chủ các nhà nghỉ cử xuống làm “cò” chuyên đi kiếm và dẫn khách làng chơi đến các tụ điểm kinh doanh dịch vụ nhạy cảm.

Phương pháp hoạt động của những "cò" này khá đơn giản nhưng lại hiệu quả. Chỉ cần quan sát thấy khách nam có dấu hiệu tìm điểm vui vẻ, ngay lập tức họ bám theo bằng xe máy rồi gạ gẫm, liên tục đưa ra những lời quảng cáo hấp dẫn để câu khách. Tiền công của “cò” được tính theo phần trăm số tiền khách làng chơi bỏ ra.

Một cò đang dẫn khách đến tụ nhà nghỉ vui vẻ.
Một "cò" đang dẫn khách đến tụ nhà nghỉ vui vẻ.

Trong vai một khách làng chơi lượn lờ trên phố Trần Duy Hưng cần tìm nơi vui vẻ, ngay lập tức chúng tôi lọt vào tầm ngắm của một “cò”.

“Hai anh giai đi kiếm gái chơi à? Theo em đi, em dẫn đến chỗ này hay lắm, toàn gái xinh, trẻ độ 96, 97 thôi, hàng không chê vào đâu được. Các anh chọn hàng thoải mái, ưng thì đi không ưng thì thôi, tàu nhanh 400k thêm mấy chục tiền nhà nghỉ là ok”.

Để biết được phương thức hoạt động của những nhà nghỉ đang kinh doanh dịch vụ nhạy cảm này như thế nào, chúng tôi quyết định biến mình thành "mồi".

“Hai anh giờ bám theo em nhé”, gã “cò” có tướng khá hung tợn, hai cánh tay săm kín hình rồng hình phượng, đầu thì cắt trọc và… không đội mũ bảo hiểm nói mà như hét. Gã quay ngoắt xe, đi ngược chiều để sang đường rồi dẫn chúng tôi đến bãi đáp.

Chạy xe khoảng 1 km gã “cò” dẫn chúng tôi phi thẳng vào một ngõ nhỏ gần ngã tư Trần Duy Hưng - đường Láng, phanh cháy đường trước một quán massage, chỉ tay dẫn chúng tôi vào trong quán và lầm lũi quay xe tiếp tục ra phố Trần Duy Hưng kiếm khách.

Bên trong quán, một nhân viên khác nói giọng the thé đon đả chào hỏi rồi dẫn chúng tôi lên phòng nghỉ: “Hai anh thích hai phòng gần nhau không để em thu xếp, không lại mỗi anh một phòng một tầng khác nhau thì cũng buồn”, một nam nhân viên trong quán massage nói.

Một nhân viên đang sắp phòng cho khách làng chơi
Một nhân viên đang sắp phòng cho khách làng chơi

Chúng tôi đề nghị được xem “hàng” trước khi vui vẻ như lời gã “cò” ban nãy nói thì ngay lập tức bị từ chối:

“Trời, các anh vào đây là để vui vẻ, các anh cứ vào phòng riêng đi rồi bọn em sẽ đưa nhân viên đến phòng, anh ưng thì chơi không thì thôi, bọn em có lấy tiền của các anh đâu mà lo. Em là nhân viên ở đây, em nói một là một hai là hai. Ở đây em làm không cẩn thận mắc lỗi thì tiền lương không đủ tiền phạt…”

Gặp "đào"...

Chúng tôi quay lại phố Trần Duy Hưng một lần nữa, xe máy đang tà tà chạy thì lại lọt tiếp vào tầm ngắm của một “cò” khác. Cũng vẫn chiêu bài quảng cáo giống nhau, tuy nhiên lần này điểm đến là một nhà nghỉ nằm trong ngõ 110 phố Trần Duy Hưng chứ không phải quán massage.

Vừa đi gã “cò” vừa động viên: “Các anh cứ vào nhà nghỉ, lấy phòng sau đó nhắn tin số phòng cho em, em bảo bọn nó vào vui vẻ với anh, bọn nó ở ngay trong nhà nghỉ thôi”.

Một cò đang giới thiệu về chất lượng của nhân viên phục vụ trong nhà nghỉ của mình.
Một cò đang giới thiệu về chất lượng của nhân viên phục vụ trong nhà nghỉ của mình.

"Nhỡ mấy em nhân viên phục vụ chưa đủ tuổi thì sao?", anh bạn tôi hỏi, giọng đầy lo lắng.

“Các anh cứ yên tâm, hàng họ toàn đủ tuổi cả, mà bọn em đã làm thế này thì đều lo hết khâu rồi, các anh còn sợ gì, cứ vào lấy phòng đi rồi gọi cho em, anh nháy máy lấy số em đi…”. Nghe theo lời gã “cò”, chúng tôi quyết định thuê phòng.

Bên trong nhà nghỉ mà gã “cò” dẫn chúng tôi đến không đông đúc như quán massage đầu tiên. Một người phụ nữ đứng quầy thu ngân nhà nghỉ nhanh nhảu lên tiếng: “Hai em đi tàu nhanh à, đóng cho chị 200 nghìn tiền nhà nghỉ, mỗi phòng 100 nghìn…”.

Người này cho biết thêm, thông thường cứ vào quá 5 phút thì đều mất 100 nghìn đồng, vì khách vào là phải ghi sổ, mà ghi sổ rồi xóa sao được nữa.

"Bọn em chỉ vào vui vẻ tí, xem hàng coi có được không thôi lấy gì đắt thế?", bạn tôi hỏi.

“Chị chỉ biết thu tiền thôi chứ hàng họ như thế nào chị không biết, em liên hệ với người lúc nãy dẫn bọn em vào đây ấy, bọn em chơi thì cứ lên phòng chơi, chứ xem hàng trước thì không được đâu…”

Một nhân viên phục vụ khách trong nhà nghỉ
Một nhân viên phục vụ khách trong nhà nghỉ

Chúng tôi vào trong phòng chưa đầy 5 phút thì nghe tiếng gõ cửa rồi một người phụ nữ khoảng ngoài 30 tuổi bước vào phòng và lả lơi buông gọn: “Vui vẻ không anh?”...

Trên đường về chúng tôi còn nhận được cuộc gọi của của gã “cò” ban nãy với giọng tỉnh bơ như kiểu bọn tôi lấy phòng rồi không xem hàng: “Alô anh ơi, sao nhân viên nó đến phòng mà không thấy ai cả, bọn anh không chơi à…”. Tôi tắt máy.

 

Theo Dân Trí